Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Yên lặng

Hà Vinh

Đời có lúc đưa ta về dĩ vãng ,
Ôn ngày qua để chán việc đang làm .
Chút tinh thần rời rã tựa mây tan ,
Theo cuộc sống lụi tàn xuôi ngọn gió .
Mỗi bước tiến như kiến bò rùa chạy,
Gánh nặng oằn vai , lửa cháy, rào vây.
Sống vẩn vơ như đi đầy xứ vắng .
Tuy yêu hoa và khát ánh nắng trời ,
Giữa đời thường ta như một loài dơi,
Vươn cánh bay trong bóng tối lu mờ ,
Và le lói thở hoài tia nắng nhỏ .
Có những lúc nén hận đời mưa gió .
Vui đi lên tìm đường trong nền đỏ .
Nhưng đoạn trường chưa hết nỗi dây vương ,
Buộc đôi chân ngăn bước tiến trưởng thành .
Biết đi về đâu trong đông lạnh ngày dài ,
Mà vực tương lai thoai thoải sườn non .

Trái đất hôm nay còn giống ngày qua ?
Hãy mở mạch đường phẳng rộng bao la ,
Cho bước chân đi vững trãi êm đềm .
Cho phút sống không đọng linh hồn chết .
Sơn khê vui rộn rã mọi nẻo đường .
                            * 
                        *      *
Ta đi tìm tình thương ,
Trong giữa dòng thời đại .
Lắng nghe tiếng tâm hồn khắc khoải .
Trút băn khoăn qua những tiếng thở dài .
Gượng cười lên trong chua xót mỉa mai .
Ơi mẹ hiền ! Đã sinh một trái tim .
Tiếc cho Người không sinh được bình minh .
Và con thơ không biết tự giết mình
Trong bào thai nóng bỏng tình thương .
Ngày mỗi ngày cứ đến bóng mù sương .
Ánh thái dương chỉ rạng lúc trưa hè .
Đêm tối bao trùm lên buổi nắng ,
Ta bước đi yên lặng hiểu đời hơn .
Cuộc sống chuyển xoay , xoay cả hận hờn .
Và đốn ngã biết bao tâm hồn trẻ .
Trồng một hàng rào bảo vệ một bề trên ./.

                                               Lạng Giang mùa thu 1966 .









0 nhận xét:

Đăng nhận xét