Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Mùa thu ly hương

Ha Vinh

Sáng tháng bảy xôn xao sông nước.

Đường chân trời xanh biếc mùa thu.

Miền quê tím ngắt hận thù,

Liệu đường xa chạy cho dù hợp tan.



Mai mười sáu là ngày ly tán,

Con xa cha , em chị xẻ đàn

Ngậm ngùi ngấn lệ chứa chan.

Chồng sầu héo ruột,vợ tan nát lòng.



Ngoài sân gió trăng chong vẫn tỏ.

Mẹ tảo tần gói bánh cho con.

Những mong cách trở ngàn non,

Bánh quê , con lại nhớ còn hôm nay.



Vượt gian chuân con bay tới trước.

Trải khó khăn con được thành danh.

Sương mù tan . Sáng trời xanh…

Vui đời hạnh phúc yên lành tự do.

                           *

                      *        *

Đêm thu tàn, vừng đông lóa đỏ.

Buổi bình minh gió lặng ,trời cao.

Hương quê êm dịu ngọt ngào,

Tình nhà lưu luyến ,ra vào ngẩn ngơ.



Ngó chân trời nhạt mờ nhân thế.

Mẹ ôm con mắt lệ hai hàng :

“ Con đi hỏi núi hỏi ngàn,

Ở đâu rũ được cơ hàn thì thôi !...”



Nỗi hàn huyên mỗi lời thêm xót,

Lệ chia phôi thánh thót vắn dài.

Sầu đong thưng đấu lòng ai.

Thân nhân tiễn biệt trong ngoài râm ran.



Bước quan san nặng nề cất gánh.

Ga Kép trưa  lanh lảnh  còi tàu.

Anh đi thăm thẳm thương đau.

Rời xa em  những mái đầu tóc xanh.

Cảnh chia tay nay thành sự thực.

Mẹ dặn con những việc ngày mai…

Dùng dằng đôi ngả chia hai,

Con tàu lăn bánh  trải dài dặm xa.




Trông non nước  ngút ngàn cây lá,

Mỗi dặm đường thêm lạ thêm thương.

Trời chiều nắng dọi hàng dương,

Qua Từ Sơn đã sang đường Yên Viên.



Hoàng hôn tím mây viền đỉnh núi,

Ngóng cuối trời , tâm tưởng  ngày  vui.

Những khi khoai ngọt sắn  bùi,

Anh em một bắp ngô lùi có nhau.



Đường đất khách  xe  tàu chật chội,

Người nằm nghiêng chen cạnh đứng ngồi.

Còn đâu quang đãng thảnh thơi,

Dấn thân lầm bụi hết nơi mát lành.



Gà eo óc sang canh đã gáy.

Cầu Việt Trì đêm ấy đong đưa.

Bàng hoàng giữa đám sương khuya,

Chông chênh bước giữa bước dìa díu nhau .



Nóng cùng khát kêu cầu nước uống,

Đường chuyển ga lên xuống gập ghềnh.

Hai vai một gánh lêng đênh,

Trải bao heo hút mông mênh phố làng.



Chuyến tàu đêm chạy hoài suốt sáng,

Cuối rừng xa  láng thoáng mưa rơi.

Đây rồi Yên Bái xa vời,

Rừng hoang lam chướng một trời thâm u.



Bên ô cửa em ngồi ủ rũ,

Nét buồn thương  xé nát nụ cười.

Cuộc đời dài được mấy mươi,

Mà nay phiêu bạt ra người long đong.



Tủi phận gái ,tấm lòng thiếu nữ,

Tình  đa mang  tròn vẹn chữ Tòng.

Chung tay gạn đục khơi trong,

Khổ thân côi cút đau lòng hợp tan.



Niềm cay đắng thế gian nào biết,

Cảnh gia bần  thiệt thủa thiếu niên.

Dốc lòng vì nợ vì duyên,

Trăm năm  một bến ,một thuyền,một sông.



Đất Lào Cai xa trông trùng điệp,

Gió ngàn reo .Tiếp tiếp đồi hoang.

Bước chân xao xuyến  bẽ bàng,

Tâm tư thổn thức mơ màng quê hương.



Kia thị xã. Đây đường độc đạo,

Bên sông Hồng  nước đỏ lao xao.

Phố  xưa  ai   đó    ra  vào,

Còn  đây , Cốc Lếu nghẹn ngào đưa chân.



Tình gia quyến trăm phần ngang ngổn,

Cảm nỗi niềm ôn nhớ mà đau.

Vinh   quy  lỗi  hẹn  về  sau,

Đã cam ra bến ,lên tàu đành đi…

         

                          *

                     *       *

Đường Bát Sát vào thôn Vĩ Kẽm,

Sườn dốc treo, lối hẻm rừng sâu.

Xe qua hai suối mấy cầu,

Chìm trong heo hút sám màu núi xanh.



Hoàng hôn phủ non ngàn  vắng vẻ.

Tiếng chim rừng quạnh quẽ kêu  thương.

Đồi xa thấp thoáng mái tường,

Nóc tranh đơn điệu ,hơi sương mờ mờ ./.





                                  Kỷ niệm 45 mùa thu .1968 - 2013





0 nhận xét:

Đăng nhận xét