Đâu là Sự
thật Công lý và Trách nhiệm khi nhìn nhận qua bài viết của Hoàng chí Bảo.
(Ủy viên
Ban tư tưởng văn hóa TƯ)
Giáo sư Hoàng Chí
Bảo vừa có bài Trọng sự thật và công lý để hành động có trách nhiệm nhằm bác bỏ
những ý kiến (chủ yếu là của ông Lê Hiếu Đằng và ông Hồ Ngọc Nhuận) về việc
thành lập Đảng Dân chủ xã hội ở Việt Nam.
Toàn bài của Giáo sư Hoàng, từ tiêu đề, đều toát lên tiếng
nói của kẻ có quyền phán quyết và dạy dỗ. Ví dụ ngay đoạn đầu đã đóng đinh bằng
hàng loạt nhận định mang tính tiên đề, không có chứng minh, phân tích, biện bác
gì cả: “Ý Đảng – Lòng dân – Phép nước đã thống nhất và hòa quyện làm một, tạo
thành sức mạnh thúc đẩy đổi mới, làm nên sức sống của đổi mới, thành tựu phát
triển đất nước như hiện nay. Đổi mới là sự gặp gỡ tất yếu và tự nhiên giữa
những hối thúc của đời sống thực tiễn với những sáng kiến, sáng tạo của cán bộ,
đảng viên và quần chúng nhân dân từ cơ sở, cùng với quyết sách đúng đắn, kịp
thời của Đảng”.
Giáo sư dựa vào đâu
để nhận định: “Ý Đảng – Lòng dân – Phép nước đã thống nhất và hòa quyện làm
một”? Và nếu thế không có gì phải bàn, phải làm nữa. Chẳng lẽ Giáo sư không hề
biết chỉ trong mấy năm qua hàng loạt tập đoàn kinh tế nhà nước đổ vỡ, hàng
nghìn dân oan bị tước đoạt ruộng đất, phải đi khiếu kiện năm này qua năm khác
mà vẫn không có kết quả gì; hàng chục nghìn người phải ra nước ngoài làm thuê;
hàng ngàn phụ nữ phải lấy chồng ngoại, thực chất là những cuộc bán mình; hàng
trăm người yêu nước và đấu tranh cho chủ quyền dân tộc và lẽ công bằng bị kết
tội tuỳ tiện hoặc thường xuyên bị sách nhiễu, bất chấp luật pháp. Cả xã hội gần
bất lực trước nạn tham nhũng, lạm quyền và các loại tội phạm. Biển đảo thì ngày
càng bị nhà cầm quyền Trung Cộng ngang nhiên xâm lấn, ngư dân luôn bị khủng bố
mà không có một chiến lược, một quyết sách gì để ngăn chặn và hy vọng. Và còn
bao nhiêu nan giải khác về xã hội, giáo dục, y tế,… Là một nhà khoa học, nhất
là khoa học xây dựng Đảng, lẽ ra Giáo sư Hoàng phải cảnh báo cho Đảng để có sự
điều chỉnh về đường lối chính sách; còn đối với những tiếng nói đối lập, phải
đối thoại cởi mở trên cơ sở chân lý và đạo lý; nhưng qua bài trên, tôi thấy
Giáo sư chỉ ra sức tô hồng hiện thực và kết tội những người khác ý kiến, như
thế còn đâu là “sự thật”, còn đâu là “công lý” với “trách nhiệm” như tiêu đề
của bài?
Giáo sư Hoàng khen
ngợi thành tựu đổi mới của Đảng. Đồng ý. Nhưng là một bài tranh luận, Giáo sư
phải bác bỏ từng luận điểm của đối phương. Khi ông Lê Hiếu Đằng nêu những cái
phi lý, bất cập, tội lỗi của chính thể hiện nay, lẽ ra Giáo sư phải bác bỏ từng
điểm một mới phải, chứ sao lại lấy cái hay để thay thế cho cái dở? Làm cho “Ông
nói gà, bà nói vịt”, chẳng ăn nhập gì cả. Công là công, tội là tội, làm sao lấy
công thay cho tội được?