Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

Ăn trộm của huyện còn là chuyện nhỏ



Nguyệt Quỳnh

19-07-2015

Trịnh Khả là bậc thái tể đứng đầu triều đình nhà Lê. Ông là người thẳng thắn, giữ phép nước rất nghiêm. Một hôm, viên quan giữ chức Chuyển vận Phó sứ của huyện Văn Bàn là Trương Tông Ký ăn hối lộ. Việc ấy bị phát giác, ông muốn nghiêm trị nhưng các quan hai bên tả hữu đều một mực xin tha. Trịnh Khả cương quyết nói:

– Ăn trộm của một nhà còn không thể nào tha, huống chi là ăn trộm của một huyện.

Nói xong, liền giao xuống cho các quan tra xét. Rốt cuộc, viên quan cấp huyện ấy bị xử tội phải chết. Các quan thời bấy giờ, trên dưới không ai là không sợ.

                                                                                 ***

Thời Trịnh Khả không có những loại “bình quý” để chuột ẩn núp. Thời ấy ông bà ta sống đối diện với Trời với Đất, với quỷ thần trên hai vai. Người ta tin rằng có nhân quả, có kiếp trước, kiếp sau. Người ta nhắc nhau làm lành, lánh dữ vì cho rằng ở ác thì sẽ gặp quả báo, gian tham của kẻ khác thì sẽ bị trời phạt. Biết bao đời vua, không thiếu những vị quan làm đến chức tể tướng trong triều mà trong nhà vẫn thanh sạch.

Ngày nay, thể chế độc tài, độc đảng trong cơ chế thị trường định hướng của nước ta đã sản sinh ra nhiều “lợi ích nhóm”. Chuyện ăn cắp của một huyện còn là chuyện nhỏ và là chuyện rất “bình thường” ! Bộ máy nhà nước đang trở thành công cụ cho một nhóm người độc quyền kinh tế và độc quyền chính trị. Đến nỗi chính phủ đã phải huy động toàn xã hội tham gia phòng chống tham nhũng. Chỉ cần lược sơ qua các ban nghành được thành lập đủ thấy mức độ hệ trọng của nó: đứng đầu là Ban chỉ đạo Phòng chống tham nhũng Trung ương thuộc Đảng CSVN, bên Chính phủ thì có Thanh tra Chính phủ do Tổng Thanh Tra chính phủ đứng đầu và hầu như tất cả các Bộ ngành, Uỷ Ban Nhân Dân đều có cơ quan phòng chống tham nhũng.

Thế mà theo Trace International, một cơ quan nghiên cứu và theo dõi nạn hối lộ; cuộc khảo sát năm 2014 chấm điểm 197 quốc gia trên thế giới thì Việt Nam đứng hạng 188 với 82/100 điểm, nằm lọt thỏm trong nhóm mười quốc gia tham nhũng nhất. Đó là chỉ số đo lường của một cơ quan bên ngoài, còn trong nhà thì sao? Về thành quả phòng chống tham nhũng, Ủy ban Tư pháp của Quốc hội nhấn mạnh rằng trên thực tế, trong tổng số bị can bị khởi tố về hành vi tham nhũng, các cán bộ cấp xã, phường chiếm tỷ lệ 30,9% còn cấp Trung ương chỉ chiếm rất ít chỉ có 0,3%.

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

...Bàn về Tan sương đầu ngõ


  Nguyễn Đình Cống


Trời còn để có hôm nay. Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời. Đó là  câu lẩy Kiều mà Phó Tổng thống Mỹ Joe Biden đọc trong buổi chiêu đãi Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng hôm 7 tháng 7.  Câu này đã được nhiều người bình luận. Tôi chỉ xin góp một vài suy nghĩ cá nhân, hầu  mong trao đổi để hiểu thêm quan hệ Việt Mỹ.
 Từ năm 1941 Hồ Chí Minh đã rất quan tâm đến quan hệ với Mỹ. Việt Minh đã giúp cứu thoát nhiều phi công Mỹ bị Nhật bắn rơi. Mỹ đã thả dù chuyên gia và nhiều khí tài quân sự giúp đội quân của Võ Nguyên Giáp. Đã thành lậpđội Liên quân Việt Mỹ do Đàm Quang Trung chỉ huy vànhóm  Con Nai của OSS,  gồm các chuyên gia quân sự và tình báo Mỹ. ( VTV1 đã chiếu phim tài liệu về việc này tối ngày 3 và sáng ngày 5 tháng 7 nhân ngày Độc lập của Mỹ 4 tháng 7 và kỷ niệm 20  năm quan hệ Việt Mỹ ).
Sau Cách mạng (CM) tháng 8- 1945 Chủ tịch Hồ Chí Minh đã mở đầu Tuyên ngôn độc lập bằng cách trích dẫn tuyên ngôn nhân quyền của Mỹ và liên tiếp gửi thư cho tổng thống Mỹ đề nghị thiết lập quan hệ. Thế nhưng Liên quân Việt Mỹ bị giải tán ở Thái Nguyên, mọi chuyên gia của Mỹ bị rút về nước, các thư của Hồ Chủ tịch không được trả lời, quan hệ không thiết lập được. Tại sao quan hệ đang tốt đẹp bỗng dưng bị ngưng lại. Và rồi quan hệ bỗng trở nên tồi tệ đến mức khi nghĩ lại nhiều người có lương tri đều ân hận. Cuối cùng thì đến lúc phải quên đi quá khứ để hướng tới tương lai, để tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời.  Về việc này mỗi bên giải thích theo mỗi cách khác nhau.Bên nào  cũng chủ yếu  tranh phần chính nghĩa về mình và đổ lỗi cho bên kia. Chúng ta ước ao có những nhà nghiên cứu lịch sử thật sự trung thực, thật sự khách quan, thật sự sáng suốt, thu thập đầy đủ chứng cứ để giải thích đúng sự thật đã xảy ra. Tôi cũng tìm hiểu nhưng không thu thập được đầy đủ chứng cứ, chỉ xin trao đổi một số thông tin và chủ yếu là những liên hệ, nhữngsuy luận lôgic. Tôi đặt ra những câu hỏi và tự trả lời ( TL ).
 Hỏi : Quan hệ giữa Việt Minh và Mỹ từ 1942 rất tốt đẹp , nhưng tại sao sau CM tháng 8 -1945 thì quan hệ đó xấu đi, tại sao Tổng thống Mỹ không trả lời thư của Chủ tịch Hồ Chí Minh .
 TL : Từ năm 1942 đến 1945 khi Mỹ giúp Việt Minh là giúp một lực lượng đứng về phe Đồng minh chống phát xít Nhật. Nhưng sau CM tháng 8 Mỹ phát hiện ra Việt Minh là một tổ chức theo  cộng sản (CS), mà CS nêu khẩu hiệu và chủ trương“đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản (CNTB)”. Trong CNTB thì Mỹ đứng đầu, vậy thì Mỹ không dám tiếp tục chơi và ủng hộ Việt Minh được. Mỹ không ưa gì CS nên  năm 1943 Stalin đã buộc phải giải tán tổ chức Quốc tế cộng sản (Quốc tế đệ tam) để Mỹ mở mặt trận thứ 2, đánh phát xít Đức từ phía Tây.
 Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng biết Mỹ không ưa gì CS nên ngày 11 tháng 11 năm 1945 đã theo gương Stalin mà tuyên bố giải tán đảng cộng sản. Nhưng Stalin tuyên bố giải tán Quốc tế 3 là giải tán thật còn Hồ Chí Minh tuyên bố giải tán đảng CSchỉ là để đánh lừa dư luận. Tình báo Mỹ nhanh chóng phát hiện ra đảng CS đã rút vào hoạt động bí mật chứ không thật sự giải tán. Tổng thống Truman không trả lời thư của Hồ Chí Minh vì không muốn ủng hộ thế lực CS, hơn nữa  Mỹ đã phát hiện ra sự dối trá trong việc giải tán đảng CS. Một điều bất tín, vạn sự bất tin.

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

MICHAEL LANG --Tui mong chi ở chuyến đi Mỹ của đồng chí Tổng ?





Đào Hiếu

05-07-2015

Rứa là trong tháng 7 ni, đồng chí Tổng ta đi Mỹ. Một sự hạ cố chưa từng có trước một nước cựu thù, lại theo một chế độ thấp kém so với nước ta.

Đây đúng là một chuyến đi lịch sử. Một chuyến đi hai bên đều có lợi. Nhưng phía Mỹ được lợi nhiều hơn, vì nó cần ta hơn. Vì rứa nên Obama mới tha thiết mời cho bằng được. Ban đầu, đồng chí Tổng ta cũng có thiết tha với việc sang bển lắm đâu, vì tuy sẽ giải quyết được số việc, nhưng xét về cái tư cách thì nó không bình đẳng. Obama cùng lắm chỉ ngang hàng với chủ tịch nước của ta (đó là chưa tính cái nhà nước tư bản làm sao sánh với nhà nước XHCN ưu việt, trên nấc thang cao nhất của lịch sử), mà chủ tịch nước thì rõ ràng là thấp hơn TBT rồi. Bên đó nó rủ rê chèo kéo mãi, đồng chí ta mới đồng ý, mà cũng phải sau khi tham khảo ý kiến đồng chí Tổng Tập mới quyết. Cái vinh dự được tiếp kiến đồng chí Tổng của ta thì đã được chính đồng chí nói ra khi đi thăm châu Âu về: “Mình có thế nào người ta mới mời mình chứ.”

Tuy nhiên, một khi đã đi, mà lại tới một cái nước giàu và có thế lực như Mỹ, đồng chí Tổng sẽ tận dụng tối đa cơ hội để mằn cho dân tọc và thế giới những việc vô cùng lớn. Tui mong như rứa, và cũng tin như rứa.

Thứ nhất, tui mong (và tin) rằng đồng chí Tổng sẽ nhân dịp này mở mắt cho chánh phủ và dân Mỹ thấy cái ưu việt của CNXH và CNCS. Bao năm nay rồi, nói cho đúng là gần 2 thế kỷ rồi, từ cái hồi mà 2 đồng chí lãnh tụ rậm râu tốt tóc người Tây phát minh ra cấy thứ CNCS khoa học, mà dân Mỹ với bao nhiêu nước khác chưa hề được nghe nói đến nó, chưa một ngày được xài nó thì tội nghiệp quá đi mất. Bây giờ phải nói cho dân Mỹ biết rằng dân ta, dân Tàu, dân Triều đã bao năm được hưởng cấy chế độ ưu việt đó, nên đời sống sung sướng lắm, người Mỹ không răng tưởng tượng ra nổi. Đặc biệt là ở VN ta, có 3 cái di sản vĩ đại mà lãnh tụ để lại, quý giá lắm, so với 3 cái di sản nớ thì vài chục ngàn tỉ đô mỗi năm Mỹ làm ra đâu có là chi. Nói rứa để họ noi gương nhân dân VN mà mằn cấy cách mệnh XHCN để đi lên con đàng hạnh phúc. Trong quá trình mằn cách mệnh, có thiếu thốn chi thì VN ta sẽ hỗ trợ. Nếu có khi mô VN ta chưa đến kịp thì đã có ông bạn Cu-3 bên cạnh đó, cái nước vừa hạ cố phình phường hóa quan hệ với Mỹ đó, giúp một tay. Đồng chí Tổng ta bảo cấy là xong ngay mà. Cu-3 với VN thì lúc mô mà chả thay nhau thức để “canh giữ cho hòa bình thế giới” và giúp đỡ các dân tọc khác.

Thứ nhì, tui mong (và tin) rằng đồng chí Tổng sẽ nói thẳng cho bọn Mỹ biết đừng có lợi dụng cấy tự do hàng hải ở biển Đông mà khuấy đảo ở khu vực này, và đừng có lầm tưởng rằng có thể chống phá được tình hữu nghị vĩ đại Việt-Trung. Trước khi đi Mỹ, đồng chí Tổng ta đã qua Bắc Kinh rồi, cùng đồng chí Tổng Tập bàn bạc kỹ đối sách với Obama rồi. Lợi dụng quan hệ với nó nhưng không để nó chia rẽ tình anh em. Với trí tuệ siêu đẳng như của đồng chí Tổng ta thì chắc chắn những nhời dặn dò của Tổng Tập sẽ được thực thi xuất sắc.

Thứ ba, tui mong (và tin) rằng đồng chí Tổng sẽ nói cho Obama và quốc hội Mỹ biết rõ những ích lợi to lớn mà Mỹ sẽ có được từ việc nhanh chóng ký cấy “ti pi pi” với VN ta, và vì rứa không nên yêu cầu VN ta phải thực thi cái nhơn quyền vớ vẩn kiểu tư bản. VN có những cấy thứ nhơn quyền khác mà dân VN cần. Ba cấy thứ nhơn quyền phương Tây quá tầm thường, dân ta cần chi.

Thứ bốn, tui mong (và tin) rằng đồng chí Tổng sẽ bảo cho chánh quyền và dân Mỹ biết cái chi cũng có cái giá của nó. Mỹ muốn học để đi theo VN lên CNXH thì phải nộp học phí. Và muốn chuộc lỗi trong quá khứ cũng rứa. (Vài chục hay trăm tỉ đô thì có đáng chi, đúng không?)

Đó, tui mong (và tin) rứa đó. Kính chúc chuyến đi của đồng chí Tổng đại thành công!

CNXH và CNCS muôn năm!

Pờ rô lê te đờ tút lê pây, uy ni xê vu! (Vô sản toàn thế giới, liên hiệp lại!)

                                                                             Đ H

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

Thời Đại bịp



Minh Văn

02-07-2015

Lịch sử Việt Nam đã và đang tồn tại một thời đại như vậy, điều mà chúng ta gọi là: Thời Đại Bịp. Mới hay rằng, thế gian này chuyện ngược đời đến mấy cũng có thể xẩy ra, sự thể đã 70 năm nay rồi. Có thể nói, dân ta đã chịu đựng nổi bất công nhiều như sao trên trời, dân tộc ta phải hứng chịu một cơn đại hồng thủy phá hủy văn hóa ngàn năm.

Nhà nước hiện nay nói rằng, họ đang xây dựng sự nghiệp “Dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh”. Thực tế thì như thế nào?

Họ (nhà nước) lấy của dân 10 đồng, rồi lại chia cho dân 2 đồng. Sau đó hệ thống truyền thông làm rùm beng lên, cho đó là công lao trời biển của đảng. Người dân cho dù nhìn thấy bất công, có phát hiện ra trò bịp thì cũng đành phải im lặng. Đảng sẽ giành một thái độ trìu mến cho những người biết sợ và phục tùng, và đàn áp bất cứ ai dám phản đối. Lâu dần xã hội hình thành một thói quen ứng xử: Nếu người dân chịu để cho đảng bóc lột và lừa dối thì mới được đảng tôn trọng.

Theo họ lý luận, đảng là người đầy tớ trung thành, nhân dân là chủ, nhưng người chủ đó phải chấp nhận các nguyên tắc sau: Đảng nói gì, dân cũng không được cãi lại, đó mới là một công dân tốt. Khi nhà nước ban hành các chủ trương chính sách, dân chỉ việc ngoan ngoãn làm theo, không phản đối và thắc mắc, có như vậy mới không phải là “phản động”. Trung ương bao giờ cũng đúng, chỉ có cấp dưới làm sai và ý thức chấp hành pháp luật của người dân chưa tốt, vì vậy mà đảng không bao giờ phải chịu trách nhiệm. Đảng còn nói rằng, mọi việc người dân không cần phải quan tâm, đã có đảng và nhà nước lo tất cả.

Người dân cúi đầu sợ hãi mà tuân thủ các nguyên tắc do đảng đặt ra, kết quả là dân tình khốn khổ, mất hết nhân quyền, nước mất nhà tan.

Với một sự vô lý to lớn như vậy, đảng biết rằng sẽ có ngày người dân nổi lên để mà đòi tự do đa đảng. Nhằm ngăn chặn quy luật tất yếu đó, đảng tung ra luận điệu “đảng nào cũng giống nhau mà thôi, rồi cũng tham nhũng cả. Thôi thì cứ để cho đảng Cộng Sản lãnh đạo mãi mãi cho khỏe chuyện. Vả lại, đa đảng thì lộn xộn và phức tạp lắm, khủng bố suốt ngày”. Để minh chứng cho nhận định trên, đảng cho chiếu trên truyền hình nhà nước tin tức khủng bố ở các nước dân chủ, để người dân xem đó thấy sợ mà không dám đòi tự do nữa.

Trong thời đại bịp này, báo chí, truyền hình, phát thanh tư nhân không có, tất cả đều là của nhà nước. Vì vậy mà tiếng nói của người dân vô cùng nhỏ bé, có muốn phản đối cũng không thắng nổi truyền thông của chế độ. Với một hệ thống truyền thông độc quyền hùng hậu như vậy, bao giờ đảng cũng đúng, cũng tốt và vĩ đại, chỉ có nhân dân là có tội. Đảng nắm phần cán dao, nhân dân thì nắm phần lưỡi dao, vì vậy không thể nào mà xoay chuyển tình thế được.

Tình cảnh đó khiến người ta luôn phải sống trong dối trá và bưng bít. Một xã hội không biết đến sự thật thì cũng giống như con người ta bịt mắt cho kẻ khác dắt đi. Dân tộc Việt Nam đã bị đảng Cộng Sản bịt mắt và dẫn dắt theo ý muốn của họ. Người dân không được biết gì khác ngoài những điều mà đảng cho phép biết, những điều mà đảng tuyên truyền.

Quay lại 70 năm về trước, đó là câu chuyện của những tầng lớp người thấp nhất vùng lên cướp chính quyền và sau đó lãnh đạo toàn bộ xã hội. Một nhà nước “vô sản” được dựng nên, và những người trí thức, bác học, nhà khoa học, kỹ sư, luật sư, giáo viên….phải phục tùng tuyệt đối những người Công Nhân và Nông Dân. Đó là một mô hình nhà nước hoang tưởng và ngược đời nhất mà nhân loại từng được chứng kiến, nó hoàn toàn đi ngược lại quy luật tự nhiên. Đó là một chế độ độc tài toàn trị, là kẻ thù không đội trời chung của các giá trị tự do, dân chủ. Là nơi mà con người bị đày đọa và trói buộc một cách có hệ thống nhất, nơi mà cái phí lý trở nên có lý. Rồi những người công nhân và nông dân cũng bị lừa bịp, bị chính chế độ đại diện cho họ phản bội, bị bóc lột và đàn áp hơn xưa. Từ đó mà dẫn đến một thời đại bịp như ngày hôm nay.

Đảng không bao giờ nhận lỗi, mà luôn có những đối tượng chịu trách nhiệm thay, đó là: Các thế lực thù địch, thiên tai, nhận thức yếu kém của người dân, đế quốc Mỹ, bệnh dịch…

Lừa dối nhân dân, biến sai thành đúng, biến trắng thành đen, cho nên nó thật xứng với danh xưng: Thời Đại Bịp.

Không có bất cứ luận điệu nào có thể biện minh cho một chế độ độc tài toàn trị, vì sự tồn tại của nó đã là một tội ác tày trời. Bởi nó tồn tại bằng cách lừa bịp, đàn áp, tham nhũng, và cướp đi các quyền tự do dân chủ của nhân dân.

                                                                              M .V