Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

Lý Quang Diệu có độc tài gia đình Trị?

Huỳnh Ngọc Chênh
25-03-2015
Rất nhiều bài viết và ý kiến của các tác giả Việt Nam cho rằng Singapore theo thể chế chính trị độc đảng và Lý Quang Diệu là một nhà chính trị độc tài. Rồi cũng lác đác có ý kiến cho rằng ông có chủ trương gia đình trị khi liên tục nắm quyền thủ tướng từ năm 1959 đến năm 1990 rồi truyền chức lại cho con trai Lý Hiển Long.
Các ý kiến đó đều thống nhất với nhau rằng, tuy là nhà độc tài nhưng Lý Quang Diệu là nhà độc tài tốt vì có công đưa Singapore lên thành quốc gia tiên tiến, có thu nhập trên đầu dân cao nhất thế giới.
Và rất nguy hiểm khi có một số kẻ suy diễn ra rằng, không cần thể chế dân chủ đa đảng, độc tài mà có người lãnh đạo tài đức như ông Lý Quang Diệu thì rất tốt.
Nhưng cần phải xem kỹ lại Singgapore có độc đảng hay không và ông Lý có độc tài gia đình trị hay không?
Singapore là một nước cộng hòa nghị viện, có chính phủ nghị viện nhất viện theo hệ thống Westminster đại diện cho các khu vực bầu cử. Hiến pháp của quốc gia thiết lập hệ thống chính trị dân chủ đại diện. Chỉ số dân chủ ở mức trung bình, xếp hạng 82/167 quốc gia (đứng đầu là Thụy Điển, chót bảng là Triều Tiên, VN xếp thứ 145). Qua đó thấy rằng, Singapore có thể chế dân chủ chưa toàn diện chứ không phải là quốc gia chuyên chế.
Ông Lý lên đứng đầu đất nước thông qua bầu cử đa đảng mà đảng PAP của ông chiếm đa số phiếu chứ không phải do bạo lực đứng lên cướp chính quyền. Trong cuộc bầu cử toàn quốc ngày 1 tháng 6 năm 1959, PAP giành được 43 trong tổng số 51 ghế trong hội đồng lập pháp, Lý Quang Diệu trở thành thủ tướng thay thế thủ tướng Lim Yew Hock. Tiếp theo sau đó, nhờ uy tín cá nhân và nhờ tài năng lãnh đạo của mình, ông Lý đã giúp đảng PAP liên tục giành đa số phiếu tuyệt đối qua hầu hết các cuộc bầu cử tự do đa đảng.
Ngay tác giả Nguyễn Hưng Quốc qua bài viết “Lý Quang Diệu, nhà độc tài được yêu mến và ngưỡng mộ nhất thế giới” cũng đã thừa nhận rằng : “Thành công thứ hai của Lý Quang Diệu là ông đã làm cho đảng Hành động Nhân dân (People’s Action Party – PAP) do ông sáng lập với một số bạn bè từ năm 1954 trở thành một đảng cầm quyền có uy tín và sức mạnh hầu như vô địch tại Singapore trong suốt 60 năm qua. Trong cuộc bầu cử năm 1963, đảng của ông chiếm 37 trên tổng số 51 chiếc ghế Quốc hội; trong các cuộc bầu cử sau đó, từ năm 1968 đến 1980, đảng của ông chiếm toàn bộ số ghế. Chỉ từ năm 1984 trở đi, trong Quốc hội mới thấp thoáng có vài ba chiếc ghế thuộc phe đối lập. Cho đến nay, đảng Hành động Nhân dân vẫn giữ ưu thế tuyệt đối trong Quốc hội”.

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

Chặt cây xanh ,một Chính sách " Tiêu thổ kháng chiến" kiểu mới

VietTuSaiGon
20-03-2015
Côn đồ nhà nước và nhà nước côn đồ
Khi côn đồ đã vào tận bộ máy nhà nước để hoành hành và khi nhà nước xử sự theo lối côn đồ, cả hai thứ này đều là một sự bổ túc có mục tiêu cho nhau để rồi cùng đi đến vực thẳm của sự thối nát và băng hoại. Nhưng làm vậy họ được gì và mất gì? Và tại sao gần đây Hà Nội lại ra quyết định chặt hết cây xanh trên thành phố để trồng cây mới?
Trong thời gian gần đây, từ chuyện trấn áp giáo dân Thái Hà, Cồn Dầu cho đến đánh đập chủ ruộng ở  Văn Giang, rồi đánh đập người dân kêu oan ở công viên Lý Tự Trọng, vườn hoa Mai Xuân Thưởng, gần đây nhất là cho dư luận viên, công an cải trang dư luận viên, côn đồ đến trấn áp, phá rối những người yêu nước đến tưởng niệm, tưởng nhớ công ơn của 64 chiến sĩ (Cộng sản) đã ngã xuống trên bãi đá Gạc Ma – Trường Sa… Tất cả những hành vi này, nếu nói một cách công tâm, thì đây là côn đồ.
Vì sao lại gọi là côn đồ và sự côn đồ nào mang cấp độ nào? Xin thưa, tính côn đồ vốn dĩ là bản chất của đảng Cộng sản. Trận chiến Mậu Thân 1968, lính Cộng sản đã nhằm ngay vào giờ Giao Thừa – giờ mà cả nước đang nghiêng mình chào đón năm mới, chào đón thần linh và tổ tông với tâm thế trang nghiêm nhất, sạch sẽ và kính cẩn nhất. Thế mà người lính Cộng sản Bắc Việt đã nổ súng, tiếng súng khai hỏa của quân Cộng sản đã làm sụp đổ nhà cửa, đã phá tan mọi sự tôn nghiêm và đã làm đổ biết bao bàn thờ, làm đổ máu, làm chết không biết bao nhiêu người (trong đó có cả họ).
Cũng xin nói thêm là những người lính Cộng sản được “tổng động viên” cho chiến dịch Tổng tiến công Mậu Thân là những đứa trẻ mặt còn búng ra nước cơm (thời đó miền Bắc không có sữa, uống nước cơm thế sữa là đã quí lắm rồi, gạo và lương thực dành cho việc nuôi quân), trên cánh tay khắc dòng chữ “Sanh Bắc Tử Nam” với não trạng chứa đầy thù hận bởi nền giáo dục man rợ miền Bắc đã nhồi nhét. Và khi những người lính này ngã xuống, họ cũng là một nạn nhân của chế độ, một nạn nhân chưa bao giờ được sống trong yêu thương và chết trong thù hận, ngờ ngệch.
Cái chết đầy ngờ nghệch, tội lỗi của người lính trẻ Cộng sản trong chiến dịch Tổng tiến công Mậu Thân không phải do họ tự dưng tạo ra mà do cấp trên, những lãnh đạo vô thần của họ đã lợi dụng thời khắc mà không riêng gì người lính Việt Nam Cộng Hòa, mọi người lính có tính người trên thế giới này đều không bao giờ nổ súng, tuyệt nhiên không khai hỏa. Nhưng Tổng tư lệnh Nguyễn Chí Thanh dưới sự chủ trì của Lê Duẩn đã ra lệnh khai hỏa.
Trận Mậu Thân cũng là một trận chiến chính thức của người Cộng sản làm cho thế giới nhận ra bộ mặt côn đồ của họ. Để rồi càng về sau, tính côn đồ này càng thể hiện rõ trong chính sách kinh tế tập trung bao cấp, kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa với các ông, các bà thuế vụ, lương thực và công an làm mưa làm gió. Người dân thấp cổ bé miệng chỉ biết kêu trời.
Và, trong thế kỉ 21, thế kỉ mà con người đã được khai sáng bằng tri thức khoa học và lòng nhân ái của tôn giáo cũng như đạo đức khoa học, nhà nước Cộng sản Việt Nam đã không ngần ngại xua những bầy đàn công an, dư luận viên đến càn quét, trấn áp, phá rối và chửi bới những người dân vô tội, chỉ có lòng yêu nước và tri ân những người đã ngã xuống vì quốc gia, dân tộc.
Không riêng gì những người đấu tranh yêu nước, những blogger dân chủ bị hành hạ, nhục mạ mà ngay cả những dân oan cũng bị đám mặc áo cờ đỏ sao vàng này làm khó, quấy rối, gây gổ và sẵn sàng đánh đập nếu thấy cần thiết. Và càng ngày, số lượng dân oan, người phản đối nhà nước càng nhiều thêm. Số lượng quân đứng đường, công an đóng vai côn đồ hoặc côn đồ vào vai công an dưới sự bảo trợ của Đảng cũng nhiều tỉ lệ thuận.
Tiêu thổ kháng chiến
Điều này vô hình trung lý giải cho việc Hà Nội tổ chức xây dựng lại khu hành chính Ba Đình trong đó thiết kế nhiều đường hầm lối ngang ngõ dọc và tổ chức chặt bỏ hàng loạt cây xanh trên thành phố. Trong vấn đề chặt cây xanh ở Hà Nội có hai mục tiêu: Tiêu thổ kháng chiến đối với dân oan biểu tình và; Tránh làm lộ các đường hầm bí mật.
Ở vấn đề thứ nhất, chính sách tiêu thổ kháng chiến vốn dĩ là chính sách ruột của nhà nước Cộng sản trong lịch sử chiến tranh của họ. Đến thời điểm hiện nay, khi mà mọi sự oán thán và thậm chí thù hận từ nhân dân đã tăng cao, đã phát triển đến đỉnh điểm. Nguy cơ xảy ra những cuộc biểu tình lớn và dẫn đến bạo loạn ở Hà Nội là nguy cơ nhìn thấy trước mắt, nó có thể diễn ra bất kì lúc nào.
Chính vì vậy, việc chặt bỏ mọi cây xanh, tạo ra khoảng trắng trên thành phố (cho dù trả giá cho việc này không nhỏ) là việc cần thiết nhằm đánh tan những đám đông nhân dân kết tập dưới hình thức tránh nắng để đồng loạt ra quân biểu tình. Và quyết định chặt cây xanh, xây dựng khu hành chính với nhiều đường hầm thông nhau không nằm ngoài mục đích này.
Ở vấn đề thứ hai, chặt cây xanh nhằm tránh lộ bí mật của những đường hầm. Vì phần lớn cây xanh trong thành phố Hà Nội là cổ thụ, có tuổi đời ngót nghét trăm năm và hơn trăm năm, rễ cổ thụ đã ổn định, nếu có bất kì tác động nào đến rễ cây thì cây sẽ bị chết hoặc khô cục bộ một phần nào đó. Mà việc đào đường hầm theo kiểu đường ngang lối dọc ở Hà Nội sẽ đụng rất nhiều rễ cổ thụ. Vô hình trung, cây nào chết sẽ nói lên ở đó có đường hầm đang đi qua. Thậm chí khi xử lý cây chết, đào gốc, lấy rễ lại càng dễ lộ các đường hầm bí mật này. Đây là vấn đề nhà cầm quyền Cộng sản luôn lo sợ.
Và vì sao phải làm hầm, phải chặt cây? Vì nhà cầm quyền đã nhìn thấy trước tương lai không mấy sáng sủa của họ. Mặc dù họ đã dùng hết công năng của một nhà nước côn đồ vẫn không thể trấn áp được những trận sóng từ nhân dân. Và bản chất côn đồ càng hiện rõ, họ càng đến gần một lựa chọn: Bỏ chạy hay là chết?! Vì đã đến nước này, mọi chuyện rất khó mà lường!

Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015

Đich đền của mọi tên gọi

Tuấn Khanh
18-03-2015
Nguồn ảnh: Memory's blog
Nguồn ảnh: Memory’s blog
Dư Luận Viên, thật ra đó không phải là chuyện mới, từ ngàn xưa vốn đã ghi lại những câu chuyện về loại người này.
Trong những câu chuyện về Đức Phật, có chuyện ghi lại rằng khi đạo Phật được lòng người và phát dương ở Ẩn Độ, một vùng đất đầy những tín ngưỡng thần linh khác nhau và lâu đời, rất nhiều người ở tôn giáo khác đã hết sức tức giận Đức Phật. Một ngày nọ khi đang ngồi dưới gốc Bồ Đề thuyết pháp, bất ngờ một người trong số đó tiến đến gần và bất ngờ nhổ vào mặt Đức Phật. Mọi đệ tử đều bất ngờ và tức giận, nhưng ngay lúc đó, Đức Phật chỉ điềm đạm hỏi rằng “ngươi còn muốn làm gì nữa không?”. Tên Dư Luận Viên thời cổ đại đó đã bỏ đi.
Câu chuyện đó, có thể coi như một chứng cứ cho sự có mặt sớm sủa của một loại Dư Luận Viên trên hành tinh này – loại người cực đoan và chỉ muốn hành động khiêu khích, buông thả bản năng nông cạn của mình để chống lại sự tự nhiên và lẽ sống. Những kẻ đó chỉ mong chờ sự phản ứng từ nạn nhân của chúng: hoặc là sợ hãi, hoặc là đáp trả để chúng có thể tự kích thích và hưng phấn với bản năng vô lương của mình.
Khi còn ở trường trung học, phải mất nhiều năm nhìn ra thế giới bên ngoài mái trường xã hội chủ nghĩa, tôi mới nhận ra rằng chỉ có những chế độ độc tài mới sản sinh những loại Dư Luận Viên – mà tên gọi thì rất khác nhau. Thời Phát-xít Đức thì có Thanh Niên Quốc Xã, thời Mao Trạch Đông thì có Hồng Vệ Binh, thời Nga Sô thì có đoàn thanh niên Komsomol… tất cả những thành phần tích cực của thể loại này là những kẻ chỉ điểm bậc nhất, những tên cực hữu khát máu. Ở Đức thì chúng bức hiếp và tố cáo người Do Thái, ở Trung Quốc thì đánh đập, hành hạ trí thức, ở Nga thì chụp mũ gián điệp với bất kỳ ai dám có ý kiến khác biệt…
Và có thể vì thế, mà trong bài trả lời báo chí ngày 17/3, Tướng CA Hà Nội Nguyễn Đức Chung đã dứt khoát phủ nhận có liên quan chuyện thành phần Dư Luận Viên xuất hiện trong lễ tưởng niệm Trung Cộng thảm sát và chiếm đảo Gạc Ma (14-3-1988). Dù sự nhố nhăng của đám người cờ đỏ sao vàng đó có thể được gọi là thành công trong việc phá sự trang nghiêm của lễ tưởng niệm, nhưng tính hạ cấp của hành động cũng như chủ trương khiến các nhà lãnh đạo cấp trên phải ngại ngùng, từ chối không liên quan. Về cơ bản, một nhà nước văn minh và pháp quyền không thể nào nhìn nhận mình đang nuôi dưỡng một lực lượng cực hữu điên cuồng như vậy.

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

Vị Khách cồng kềnh của tòa Bạch Ốc

Bùi Tín
16-03-2015
H1Trong và ngoài nước đang bàn tán về chuyến “Mỹ du” của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng có thể diễn ra trong năm 2015 này. Đã có lời mời chính thức của Ngoại trưởng Mỹ John Kerry. Trong bài phát biểu của khi trình quốc thư trước Tổng thống Obama mới đây, Đại sứ Phạm Quang Vinh cũng nhắc đến chuyện này. Chuyến đi được hai bên đánh giá là quan trọng do năm nay có kỷ niệm 20 năm bình thường hoá quan hệ giữa 2 nước (1995-2015), cũng là năm có hy vọng sẽ đạt thỏa thuận về Hiệp định đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) giữa 12 nước.
Thế nhưng sự việc lại không đơn giản, vì ông Nguyễn Phú Trọng là một vị khách cồng kềnh, làm cho ông chủ Tòa Bạch Ốc lúng túng, khó xử. Đây là một vấn đề phức tạp và lý thú.
Từ trước đến nay, chưa có Tổng Bí thư nào của đảng CS Việt Nam đặt chân lên đất Hoa Kỳ. Hồ Chí Minh sau khi nắm chính quyền, các Tổng Bí thư Trường Chinh, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh rồi đến Nguyễn Phú Trọng đều chưa đặt chân lên đất Mỹ. Sắp đến ông Trọng sẽ là Tổng Bí thư đầu tiên của đảng CS Việt Nam sang thăm chính thức nước Mỹ.
Vậy thì nước Mỹ sẽ tiếp đón ông Trọng theo nghi thức nào, theo kiểu cách lễ tân nào?
Khi ông Trọng sang thăm chính thức Cuba, Bắc Triều Tiên, Trung Quốc, ông được tiếp đón như người lãnh đạo cao nhất, còn hơn nguyên thủ quốc gia, chủ tịch nước, vì là cùng chung một chế độ CS. Tổng Bí thư ở nhà khách sang trọng nhất, ngồi xe sang nhất với hai hàng xe môtô hộ tống, được mời duyệt đội quân danh dự, có 21 phát đại bác chào mừng, được mời tiệc quốc yến. Với Tổng bí thư đảng CS Trung Quốc kiêm Chủ tịch nước như Hồ Cẩm Đào và Tập Cận Bình, những nghi thức như thế là bình thường.
Nhưng Nguyễn Phú Trọng thì lại khác: ông là Tổng Bí thư nhưng không kiêm Chủ tịch nước. Ông cũng không hề được ủy nhiệm bởi một cuộc bầu cử dân chủ nào mà chỉ do nội bộ đảng của ông ta bầu lên. Vì vậy, ông chủ Tòa Bạch Ốc có phần lúng túng, khó xử về nghi thức tiếp đón ông Trọng. Không phải nguyên thủ quốc gia, ngang vai với Tổng thống Hoa Kỳ thì sẽ không có lễ đón, không có duyệt binh, không có 21 phát đại bác, không có quốc yến, mọi thứ sẽ rất giản đơn. Sẽ không thể có chuyện mời ông khách cồng kềnh này đến thăm và nói chuyện với Quốc hội Mỹ; cũng rất khó có chuyện ông Trọng được mời nói chuyện trước các học giả, các nhà kinh doanh hay nhà báo quốc tế, như nhiều vị khách khác.

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

Chỉ tại cái " Thang giá trị "của xã hội bị lộn ngược

Hà Sĩ Phu
09-03-2015
H1Thời gian chuẩn bị đại hội đảng Cộng sản lần thứ 12, nhất là quanh dịp Tết Ất Mùi là dịp để xã hội phơi bày rất nhiều những bê bối tồi tệ, nhiều tác giả đã hệ thống lại và tìm nguyên nhân. Thực ra những bê bối ấy vẫn tiềm ẩn thường trực trong xã hội lâu nay, không có gì mới lạ.
Trước những quốc nạn tham nhũng, mua quan bán chức, suy thoái đạo đức, du côn xã hội đen, đàn áp nhân quyền và dân quyền, hèn với giặc ác với dân, những lễ hội phản văn hóa, những “quốc sư, quốc phụ” tự phơi bày những điều tồi tệ… người ta thường bào chữa bằng ngụy biện rằng những hiện tượng xấu xa ấy nước nào chẳng có, thế là hòa cả làng chăng?
Đúng là không ở đâu có một xã hội lý tưởng, ở đâu cũng có tốt xấu xen kẽ, nhưng nếu xã hội xây dựng được một “thang giá trị” tử tế để phân định tốt xấu, có sức mạnh của chính quyền và dư luận xã hội đủ hiệu lực để diệt ác khuyến thiện thì xã hội sẽ ổn định và tốt dần lên.
Nhưng nếu những nạn tiêu cực tiếp diễn triền miên một cách có hệ thống, mặt xấu vẫn “ổn định”, ngày một trầm trọng thêm, mọi biện pháp tỏ ra bất lực, đặc biệt là hiện tượng “lộn ngược giá trị”, những “giá trị đỉnh cao” của chế độ thực chất chỉ tiêu biểu cho những điều thấp kém nhất (như những tư liệu phơi bày về ông “quốc phụ” họ Nông và “quốc sư anh hùng” họ Vũ vừa qua) thì căn nguyên bất thường ắt phải nằm sâu trong nền tảng gốc rễ bất hợp lý của chế độ. Với thể chế Cộng sản, nguyên nhân “lộn ngược giá trị” ấy đâu có khó gì mà chẳng nhận ra?
Trở lại cội nguồn, chủ nghĩa Cộng sản quốc tế có thể ra đời và bành trướng được suốt một thế kỷ trước khi tan rã là dựa trên cơn cuồng nộ và khát vọng tự do của số đông bị áp bức bất công khi nền văn minh Tư bản bắt đầu tăng tốc chưa được chế ngự. Song những người khởi xướng con đường Cộng sản đã xác định nhầm nguyên nhân của áp bức bất công, từ đó dẫn đến những giải pháp ngược, hoàn toàn ngược và hoàn toàn ảo tưởng. Ở những quốc gia mà chủ nghĩa “độc quyền làm ngược” ấy thống trị, xã hội bị lộn ngược, con người bị lộn trái để tất cả những mặt trái của nó nghênh ngang phô diễn và làm chủ xã hội.
1/ Lộn ngược xã hội do vĩ cuồng trong nhận thức.
Đáng lẽ phải đón nhận sự bùng nổ của sản xuất đại công nghiệp, sự tập trung đại tư bản, sự bùng nổ của tri thức, khoa học, của tự do cá nhân và sở hữu, của tự do tư tưởng sáng tạo và ngôn luận…, đáng lẽ phải xây dựng một nền dân chủ đa nguyên pháp trị gắn với tinh thần “nhà nước phúc lợi” để dung nạp, chế ngự, điều hòa những tiến bộ văn minh ấy, giúp những giá trị ấy được phát huy để nâng xã hội lên thì trào lưu Cộng sản lại coi tất cả những giá trị tiền phong ấy là kẻ thù phải đạp xuống dưới chân của đám đông cuồng nộ, để khát vọng của cái Búa cái Liềm được quyền xếp đặt lại nhân loại theo sự hiểu biết chủ quan của mình! Bậc thang giá trị theo nguyên mẫu Cộng sản như vậy chính là dựng mô hình “trồng cây chuối” ngược áp đặt lên xã hội, chà đạp lên tất cả những giá trị tinh thần, và cướp trắng tất cả những giá trị vật chất đã có trong xã hội. Vô sản đã lên ngôi chuyên chính thì tất cả những gì là hữu sản, vật chất cũng như tinh thần, chỉ còn là một bọn hạ đẳng, là đối tượng để Vô sản tha hồ tước đoạt.
Những lớp Cộng sản đầu tiên đều coi Cách mạng Vô sản tháng Mười Nga là ranh giới phân cách nhân loại, trước đó “Nhân loại chưa thành người”, chỉ từ đó trở đi mới có “Con người” đích thực (thực ra thì ngược lại, dưới sự nhào nặn cộng sản Con người bị mất hẳn tính người truyền thống, chỉ còn là những Công cụ để thực hiện các nghị quyết của đảng Cộng sản, trong đó đảng viên là Công cụ loại 1, quần chúng là Công cụ loại 2). Trong trạng thái vĩ cuồng ấy, ngọn cờ Búa Liềm chẳng cần kế thừa nền văn minh của cái nhân loại mà họ cho là “chưa thành người”, nên đã cả gan tuyên bố “cách mạng Vô sản đoạn tuyệt một cách triệt để nhất với các giá trị truyền thống”. Kết quả là nhân tính bị thay bằng “phi nhân tính”, và toàn xã hội như một con người lộn ngược, đầu chúc xuống đất để mơ thiên đường.
Có hiểu điều căn nguyên ấy mới giải thích được vì sao lại có chủ trương “Trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ”, mới hiểu vì sao những cử nhân tú tài Triều Nguyễn phải đốt hết sách vở, đem câu đối bào đi làm chuồng lợn cầu ao để xóa nguồn gốc trí thức của mình, mới hiểu vì sao những trí thức cũ khi được kết nạp đảng đã tuyên bố “rất vinh dựđược đầu hàng giai cấp cần lao”, mới hiểu vì sao họ đẻ ra “chỉ thị Z30, cứ gia đình nào có nhà 2 tầng trở lên là mặc nhiên tịch thu tài sản”…
Trào lưu Cộng sản dấy lên từ ranh giới nghèo khổ và dốt nát nên càng nghèo càng dốt càng được nâng lên cao, vượt cao trên ranh giới của sự nghèo và dốt một chút là phải dập xuống, nên sinh ra những kẻ cơ hội tự “bôi đẹp” cho mình rằng gia đình đã 3 đời làm mõ làng hoặc 3 đời chuyên gánh nước thuê để được đứng trong hàng ngũ cốt cán. Xã hội cộng sản xếp nhân phẩm lộn ngược như người “trồng cây chuối”, nếu nhân loại là dương bản thì nó là âm bản, như thật và giả đối xứng ngược nhau qua mặt nước ao hồ, mọi quy luật của thế giới thông thường đưa vào đây sẽ gây hiệu quả ngược lại hết.

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

Học giả học giếc

06-03-2015
H1Mấy hôm đầu năm, ở trong nước, không ít người đã ồn hẳn lên về mấy bức ảnh chụp một người đàn ông có tuổi ôm hôn một phụ nữ trẻ khi cô cùng với gia đình đến thăm người đàn ông này tại nhà riêng của ông ta nhân dịp Tết.
Người đàn ông ấy mới đây đã qua được sinh nhật thứ 100, và được gọi là một học giả nghiên cứu về văn hóa Việt Nam. Ông cũng đã từng nắm giữ một vài chức vụ khá quan trọng khác. Chuyện thăm viếng một người như ông của một phụ nữ trẻ là một việc làm đẹp, nhất là khi cô còn rất trẻ, lại có một cuộc sống sôi động rất ít liên quan đến văn hóa: cô là một hoa hậu mới đăng quang của Việt Nam.
Chuyện trở nên ồn ào khi nhiều ý kiến cho rằng việc ông ta ôm hôn người phụ nữ trẻ đến thăm ông là một việc không nên làm, vì việc đó không thích hợp với phong tục và tập quán của người Việt, nhất là ở cái tuổi của ông. Ông có thể cầm lấy tay cô gái, nói vài ba câu cám ơn, mừng tuổi cô là đủ. Không cần phải ôm lấy cô để hôn lên má như trong ảnh.
Đâu phải cứ thấy Hồ Chí Minh hôn môi mấy cháu nhi đồng rồi chàng cũng thừa thắng xông lên ôm hôn hoa hậu cho bõ những ngày cơ cực đâu.

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

Bạo lực đang đe dọa thế hệ trẻ


Lê Chân Nhân
04-03-2015
H1
(Minh họa: Ngọc Diệp)
 Con số hàng ngàn người nhập viện vì đánh nhau trong dịp Tết vừa qua vẫn còn là nỗi ám ảnh với những ai quan tâm đến sự xuống cấp của đạo đức xã hội. Cái ác ngày càng lấn lướt cái thiện, bạo lực đang đe dọa tâm hồn, suy nghĩ, nhân cách con người, đặc biệt là lây truyền đến thế hệ trẻ.
GS Nguyễn Minh Thuyết nhận định: “Lớp trẻ sẽ thấy rằng, trong những vụ việc như thế, cha anh mình không dựa vào luật pháp mà lại cư xử với nhau bằng bạo lực thì sau này mình cũng sẽ cư xử như thế. Những cái này nguy hại khôn lường”.
Ông bố chở con đi học, va quẹt xe với người khác. Ông bố nhảy xuống xe xông vào đánh nhau ngay mặt con mình. Đứa con đó rất có thể sẽ giải quyết các mâu thuẫn bằng bạo lực.
Ngược lại, nếu ông bố lịch sự, giải quyết ôn tồn, nói lời tử tế, thì đứa con sẽ noi gương, sau này lớn lên, sẽ là người cư xử lịch sự, nói năng hiền lành, cử chỉ ôn hòa.

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2015

Mãi dâm dưới chế độ Cộng Sản

Nguyễn Tiến Dân.


Kính gửi: ông Trương Tấn Sang,
Chủ tịch nước CHXHCN Việt nam.
Tên tôi là: Nguyễn Tiến Dân.
Địa chỉ: 208 Định Công Thượng – quận Hoàng Mai – Hà nội.
Điện thoại: 0168-50-56-430
Như đã viết trong bức thư trước, lần này, xin hầu chuyện ông với đề tài “Mại dâm dưới chế độ Cộng sản”. Đề tài mà rất nhiều người đã đề cập. Tiếc thay, do không có thực tế, nên họ chỉ đề cập được 1 cách phiến diện.

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

Dân Trí Việt Nam ra sao?

 Vũ Hoàng Nguyên
01-03-2015
Đầu thế kỷ thứ 20 cụ Phan Bội Châu cho rằng dân trí người Việt quá thấp cho nên muốn thoát ách thực dân Pháp, muốn canh tân đất nước thì không thể nào không quan tâm đến dân trí.
Đầu thế kỷ thứ 21, hơn một trăm năm kể từ khi cụ Phan nói về dân trí của người Việt Nam, thiết nghĩ chúng ta cũng nên nhìn lại để đánh giá, tìm hiểu tại sao đến giờ phút này, dân tộc Việt vẫn chẳng có một sự tiến bộ nào so với hơn trăm năm trước.
Dĩ nhiên có người cho rằng dân trí Việt Nam đã tiến bộ hơn thời của cụ Phan. Chúng ta có mạng (internet) ở khắp mọi nơi, điện thoại di động hầu như ai cũng có, học vấn Việt Nam trong những cuộc thi quốc tế — chúng ta xếp hạng khá cao so với các nước dân chủ Tây Phương. Nếu chỉ dựa vào những hình ảnh bề ngoài này để cho rằng dân trí của nước ta đã khá hơn thời của cụ Phan thì rõ ràng sự hiểu chúng ta quá nông cạn và tầm hiểu biết này thể hiện rõ sự thật dân trí của chúng ta ra sao.
Đất nước Việt Nam đạt được thành quả gì trên phương diện khoa học, văn hóa, xã hội đối với sự tiến bộ của thế giới hiện nay? Câu trả lời là con số không to lớn. Theo tờ báo Người Việt online, một bài viết mang tên “Tiến sĩ khác gì với dũng sĩ” cho biết rằng tại Việt Nam có trên 24 ngàn người tốt nghiệp tiến sĩ và trên 101 ngàn người có bằng thạc sĩ. Nếu con số này thực sự đúng thì là một điều đáng mừng. Và một câu hỏi được đặt ra là những vị tiến sĩ và thạc sĩ này trình độ ra sao hay chỉ là “hàng mã” để che mắt thiên hạ cho cái dân trí thấp kém của chính mình?
Một dân tộc không thể nào có một dân trí cao khi mà dân tộc đó đang nằm dưới sự thống trị của Trung Quốc với một hình thức đô hộ kiểu mới mà đảng CSVN là những thái thú của thời đại. Bởi dân trí thấp kém cho nên những người ngoài đảng, đang phục vụ bộ máy cầm quyền hiện giờ, tiếp tục làm ngơ trước những áp bức, trấn áp bằng tinh thần lẫn thể xác của bộ máy công an đối các thành phần trong xã hội, đặc biệt đối với các nhà đấu tranh dân chủ. Bởi dân trí quá thấp kém, các vị tiến sĩ, thạc sĩ tiếp tục phục vụ bộ máy cầm quyền mà không hề đứng về phía dân tộc để hướng dẫn tập thể quần chúng thấy được sức mạnh của chính mình (xem bài Điểm Khởi Đầu: Đại Khối Dân Tộc) — cùng nhau hợp lực thay đổi thành phần lãnh đạo độc tài, thoát khỏi sự đô hộ kiểu mới của Trung Quốc. Bởi dân trí quá thấp kém, số đông người dân vẫn làm ngơ trước những cuộc biểu tình chống Trung Cộng. Bởi dân trí quá thấp kém, giới làm truyền thông tiếp tục thông tin để phục vụ đảng cầm quyền; thay vì phục vụ tập thể quần chúng bằng những lý luận, dẫn chứng, đòi hỏi sự minh bạch trong bộ máy cầm quyền. Bởi dân trí quá thấp kém, bộ phận Tư Pháp tại Việt Nam tiếp tục chấp nhận những bản án vô lý từ đảng đưa xuống dành cho những người dân thấp cổ bé miệng, dành do những người đấu tranh cho quyền Con Người tại VN. Bởi dân trí quá thấp kém, cơ quan Quốc Hội Việt Nam là một bộ máy bù nhìn, để đảng muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói. Bởi dân trí quá thấp kém, bộ máy công an sẵn sàng đàn áp, đánh người dân của mình bởi chỉ vì người dân đó thực hiện quyền tự do căn bản của Con Người mà những quyền đó đã có trước khi một bộ máy cầm quyền ra đời. Bởi dân trí quá thấp kém, đảng cầm quyền sẵn sàng bán đất — biển qua hội nghị Thành Đô để được ăn trên ngồi trước, để tiếp tục đàn áp Dân Tộc Việt, tiếp tục độc tài lãnh đạo, làm tay sai cho Trung Quốc và Việt Nam có thể thành một tỉnh thành của Trung Quốc trong tương lai — mà các thái thú thời đại là đảng CSVN. Bởi dân trí quá thấp kém, thương buôn Việt Nam tiếp tục bán hàng sản xuất từ Trung Quốc mà không biết sự nguy hiểm của những chất hóa học trong sản phẩm bán buôn. Bởi dân trí quá thấp kém, các thầy cô giáo tiếp tục sống cuộc đời của con vẹt, nói những điều hoàn toàn sai với sự thật nhưng vẫn nói mà không biết sự tự trọng của chính mình ở đâu. Bởi dân trí quá thấp kém, mọi người, mọi thành phần nằm trong cơ cấu cầm quyền — từ ý tế, giáo dục, xã hội — xem chuyện hối lộ — tham nhũng là chuyện bình thường, chẳng cần phải suy nghĩ đắn đo trong việc nhận tiền hay đút lót tiền hối lộ. Bởi dân trí quá thấp kém, ranh giới đạo đức và phi đạo đức hoàn toàn biến mất tại xã hội Việt Nam. Người Việt Nam làm những chuyện phi đạo đức nhưng cứ nghĩ rằng mình làm việc rất là đạo đức. Bởi dân trí quá thấp kém, người Việt Nam nhìn bọn đầu gấu đánh người giữa thanh thiên bạch nhật nhưng không hề nhảy vào can thiệp bởi lý do sợ liên lụy — dù rằng số người chứng kiến cảnh hành hung đông gắp ba, bốn lần bọn đầu gấu. Bởi dân trí quá thấp kém, người Việt Nam xem mạng sống con người quá nhỏ bé, sẵn sàng đánh chết người bị tình nghi là trộm chó. Bởi dân trí quá thấp kém, người Việt Nam chấp nhận những sản phẩm giải trí rẻ tiền mà không cần biết có nghệ thuật hay không có nghệ thuật. Bởi dân trí quá thấp, người nông dân bị cướp đất đi biểu tình chống lại sự cưỡng chiếm đất đai, còn người khác chưa bị cướp đất đứng ngoài nhìn, bởi không phải đất của mình và bởi đất của mình chưa bị cưỡng chiếm. Bởi dân trí quá thấp, ông thiếu tướng Nguyễn Văn Tuyên, Cục Trưởng Cục Cảnh Sát Giao Thông Đường Bộ cho rằng việc công an giao thông nhận tiền vài chục, vài trăm không thể nào gọi là tham nhũng. Còn rất nhiều hình ảnh để chứng minh trình độ dân trí của người Việt Nam quá thấp nếu không muốn nói là thục lùi so với sự tiến bộ của thế giới hôm nay.

Du lịch Tâm Linh

VietTuSaiGon
02-03-2015
Gần đây, chuyện nhà nước hô biến những đền thờ, lăng miếu của các ông, các bà có công xây dựng chế độ Cộng sản Việt Nam trở thành địa chỉ tâm linh và tạo ra những tour du lịch tâm linh, làm những cái bánh chưng, đòn bánh tét hay tô hủ tiếu “khủng” để rồi sau đó chia phần cho khách, nói là “chia lộc”. Nhứng cái trò này càng lúc càng trở nên trơ tráo và lừa bịp. Nhưng không hiểu sao một bộ phận không nhỏ người dân lại ủng hộ, hùa theo và tranh nhau cái phần lộc ấy. Điều đó cho thấy gì? Phải chăng đó là mình chứng của văn hóa băng hoại hay đỉnh cao văn hóa Cộng sản?
Du lịch tâm linh, trò lừa rẻ tiền
Có thể kể ra một số điểm du lịch như lăng Hồ Chí Minh, mộ Võ Nguyên Giáp, lăng mộ mẹ Hồ Chí Minh, lăng mộ cha Hồ Chí Minh… Và nhiều lăng, mộ, phủ thời phong kiến cũng bị lợi dụng, bị hô biến để thành một điểm ốp đồng như Phủ Tây Hồ, đền thờ Thánh Trần… Tất cả được các công ty lữ hành phối hợp với các ông đồng, bà cốt để làm những tour du lịch mà ở đó, khách vừa có thể ngắm cảnh, đồng thời có thể thỏa mãn óc mê tín, thỏa mãn lòng tham, sự cầu mong về cái gọi là lộc ơn trên… Tất cả những thứ đó đều mang khuynh hướng kích hoạt lòng tham, kích thích sự tranh dành và bất chấp.