Phát triển quan hệ không thù địch, hơn thế nữa còn phải thân thiện với các nước láng giềng, là một chính sách đúng đắn của mọi nhà nước yêu chuộng hòa bình công lý. Chính sách láng giềng thân thiện lại cần được ưu tiên hơn, khi láng giềng là một cường quốc. Bởi vậy, năm 1990, các nhà lãnh đạo Việt Nam tiến hành chính sách bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc sau hơn một thập kỷ chiến tranh và xung đột biên giới là việc cần làm.
Thế nhưng cái cách mà Việt Nam tiến hành chính sách
bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc thì thật không bình thường.
Không chỉ như vậy, nội dung bình thường hóa quan hệ mà Việt nam cố
gắng để đạt được, cụ thể hóa bằng Thỏa thuận Thành Đô (4/9/1990),
là một nội dung bất lợi cho Việt Nam. Không chỉ bất lợi, mà ngày
càng thêm thảm họa. Mức độ thảm họa tăng theo cấp số nhân cùng với
thời gian mà chính những người tham gia đàm phán Thỏa thuận Thành Đô
đã không lường trước được