Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Lỡ dại

                                                                

Hà Vinh



Sống dài hơn cả ông cha,
Mà sao còn dại như là trẻ thơ.
Dại ăn để bát phải chờ,
Đơn côi thìa đũa ngẩn ngơ mâm bàn.
Dại là chủ quán bán hàng,
Cá mè một lứa,trăm ngàn khen chê.
Suốt ngày tiền lẻ lê thê,
Quanh năm hàng vặt  bưng bê nặng nề.

Bước chân dại khó đi về,
Con thơ dại mẹ bộn bề lo toan.
Một lần dại chuyến đò ngang,
Để tình buồn phải đa mang cả đời.
Cõng duyên đi đến cùng trời,
Chân mây tím ngắt là hơi thở tàn.
Hẳn thôi dại nói dại làm,
Sông sâu thôi lội,non ngàn thôi leo.
Nhỏ nhoi phiêu dạt bọt bèo,
Chuồn Kim dại cánh trôi theo gió trời.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét