Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Duyên phận


                             
Hà Vinh




                                   


    Năm xưa anh đón em về,
      Bụi công trường quyện hương quê nồng nồng.
      Gió từ em ở bên đông,
       Thổi sang anh ở đầu đồng bên tây.
Những là nắng những là mây,
Trời chiều thu nhạt heo may tháng mười.
Em vừa mười chín đôi mươi,
Gót chân không đỏ nụ cười bơ vơ.
Em sinh ra tự bao giờ?
Tháng tư nắng nóng nên chờ tháng lăm...

Thuở ngày xưa ấy xa xăm,
Ngày sinh em đúng hôm rằm cũng nên.
Trách gì mẹ nhớ cha quên,
Tình buồn nên đặt cái tên cũng buồn...
Dòng sông khúc khuỷu từ nguồn,
Em như giọt nước theo thuyền nổi trôi.
Phiêu diêu lạc giữa đất trời,
Tinh cha tướng mẹ nên người hôm nay.
Đơn côi dáng hạc cao gầy,
Nắng mưa rầu rãi ,tháng ngày sương sa.
Bao giờ gặp mẹ,gặp cha,
Hỏi xem Nguyệt lão giăng hoa mấy lần?
Cuộc tình dài được mấy xuân?
Mây trôi, bèo dạt phong trần mãi sao?!



0 nhận xét:

Đăng nhận xét